Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha


Phan_17

-Hẹn hò với em à?—Nó bặm môi, mĩm cười

-Có thể cho là vậy? tối nay anh muốn cùng em đi đến tham gia một buổi tiệc, chiều anh rước em nha.

Nó suy nghĩ vu vơ một hồi, thật sự là lâu lắm rồi nó với Gia Tuấn chưa đi chơi hay hẹn hò lần nào, với lại ít khi gặp nhau, nếu nó từ chối thì có phải là làm Gia Tuấn thêm buồn không?

Gia Tuấn thấy nó không trả lời, có chút buồn cứ nghĩ có lẽ nó không muốn đi cùng anh, anh nói buồn bã lẫn thất vọng.

-Nếu em không đi cũng không sao.

-Chiều đón em…

Trong khi hai người đó nói chuyện tán gẫu với nhau quên mất Việt Anh còn ngồi đó thờ ơ, thì Việt Anh đã nhanh tay lẹ chận cầm điện thoại nhắn tin cho Nam Phong, ngay cả nói cũng mang theo chút chăm chọc.””” Này tổng giám Phong, anh mà không nhanh tay một tí thì có lẽ Vợ tối nay của anh sẽ bị người ta khiêng đi mất đấy, lúc đó đừng có mà khóc lóc nha.” Việt Anh đón là lúc Nam Phong đọc tin nhắn này sẽ tức điên lên và không tha cho cái tội phát ngôn của anh đâu, nhưng làm tức Nam Phong là sở trường của anh mà.

-Tối nay có lẽ tôi không đi cùng anh được, tôi có hẹn.--- Nó buông điện thoại ra, tiếp tục vờn với đĩa thức ăn của mình, nó thấy rất vui vì tối nay sẽ được đi chơi với Gia Tuấn sau bao nhiêu ngày bận rộn bộn bề.

-Ừa,,, không sao—Việt Anh cầm điện thoại xoay xoay như đang chờ đợi tin nhắn từ ai đó

“Tít tít” như Việt Anh đoán, tin nhắn mang âm vương đáng sợ, một lược hình ảnh xì khói tức giận thay cho tình trạng của Nam Phong khi đọc xong tin nhắn” Bớt lo chuyện bao đồng cho tao, mày dư hơi rãnh mở thì đi làm  từ thiện giùm tao cái………”

Việt Anh cười đểu khi nhìn tin nhắn, lại nhìn nó rồi cúi xuống ăn.

Chương 63

 

Đến gần chiều khi công việc đã xong nó vui vẻ xếp đồ đi về, Nam Phong nhìn tâm trạng nó hớn hở mà phát cáu, nhất định không để nó được như ý, phải buộc nó cùng anh đi dự tiệc nếu không thì anh biết làm sao ăn nói với baba mình.

-Cô đi với tôi..--- nam Phong nắm tay nó kéo đi, nó chẳng hiểu gì?  giờ làm thì cũng đã hết, không biết sao lại phải cùng đi với anh ta, nó giựt ngược tay lại, bám chặc lấy cây cột gần đó không chịu buông.

-Anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi không đi theo anh đâu.—Nó khư khư không chịu đi với Nam Phong, sợ anh lại đồ sát nó.

-Buông ra,,, buông ra..—Nam Phong kéo kéo, rở tay nó ra khỏi cây cột,Giận là không thể bế nó cùng với cây cột đi luôn.

-Không buông, chết cũng không buông.--- Nó lắc đầu, tay chân dính chặc lấy.

-Bỏ ra… tôi không có thời gian chơi đùa cùng cô.—Nam Phong giận đến đỏ mặt, đã rất trễ rồi mà còn phải ở đây lôi co với con nhỏ điên này, nhưng hết cách rồi đành phải nhịn.

Nam Phong buông nó ra hạ thấp giọng nài nĩ.

-Ngoan nào, cô thả cái cột ra, chúng ta bàn chuyện.

-Tôi đâu có ngu,  anh đừng dụ dỗ tôi.

Đầu Nam Phong sịt sịt khói nghi ngút nhìn nó trừng to mắt, anh nghiến răng bậm trơn tiến đến nó, nó nuốt nước bọt đầy sợ hãi, mồ hôi trên trán đổ dồn dập, không lẽ nó phải chết tại đây sao, rồi biến thành con ma lang thang tối ngày bay qua bay lại trong công ty, nghĩ thôi nó cũng không khỏi rùng mình. Nam Phong đứng trước mặt nó nở nụ cười gian tà, nếu cứng không được mềm không xong thì anh phải dùng mĩ nhân kế thôi, trời cho anh nhan sắc để làm gì chứ? chính là dùng vào những lúc này. Áp sát mặt nó, nó tay đang ôm anh cột nên nào dám kháng cự, đầu nó hơi nghiêng qua tránh né nhưng lại bị Nam Phong dùng tay kiềm lại, đặt nên môi nó một nụ hôn , nó đơ người trong vài giây, buông cây cột ra túm lấy cổ áo Nam Phong mà đẩy ra. Nam Phong bế xốc nó lên, không ngờ chiêu của anh quá lợi hại, không tốn thời gian tí nào. Biết mình vừa bị lừa thảm hại nó nằm trên tay Nam Phong giẫy giụa la làng la xóm, tay nó thì túm tóc anh giựt giựt, bế nó ra xe Nam Phong bực bội quăng nó vào trong không chút thương xót.

Gia Tuấn nheo mài đứng trước cửa công ty chờ nó, thấy nó bị Nam Phong bế đi trong lòng khó chịu, không phải hôm nay nó đã hứa cùng đi với anh sao. Gia Tuấn bước đến cái xe đang dừng ở đó , chưa kịp chạm vào thì chiếc xa đã chạy hút, Gia Tuấn chở về xe của mình đuổi theo, làm sao anh có thể nhìn thấy người con gái anh yêu bị một người khác đưa đi được. Chiếc xe lao nhanh về phía trước, Gia Tuấn lạng lách tính chặn đầu xe của Nam Phong , nhưng một chiếc xe khác mất lái thắng gấp cáng đường anh  làm Gia Tuấn cũng thắng theo.

-Có biết chạy xe không vậy?—Chủ nhân chiếc xe đó nỗi cáu, chồm qua nhìn Gia Tuấn mắng.

-Xin lỗi.—Gia Tuấn cuối đầu, nhìn chiếc xe chở nó đi mất hút, anh đậm mạnh tay vào tay lái, vuốt mặt ngã lưng ra sao.

--------------------

Không khí trong xe Nam Phong hết sức ngột ngạt, anh chẳng thèm quan tâm đến sự la lối quậy phá của nó mà nhắm mắt coi như không thấy gì.Nó thật sự muốn nhào tới bóp chết cái tên cà trớn như Nam Phong, đúng là kiếp trước nó mất nợ anh mà.

-Các người đưa tôi đi đâu, bắt cốc tôi à?

- Có lẽ vậy?—Nam Phong giọng bất cần.

-Tôi sẽ kiện các người..-- Nó quát ầm lên.

-Nếu cô còn mạng trở về.-- Nam Phong nói đùa cười cười gian manh, làm nó có vẻ sợ sợ.

Theo đó là một tiếng chuông điện thoại của nó reo lên, nhìn qua người gọi nó to mắt nhìn, là Gia Tuấn, thôi chết nó rồi, hôm nay nó có hẹn với Gia Tuấn thế mà giờ này phải đi với cái thằng điên kế bên, chắc Gia Tuấn giận nó cho mà xem, không xong rồi, không xong rồi nó phải làm sao đây, làm sao ăn nói với Gia Tuấn đây? Đang đấu tranh khóc liệt với suy nghĩ nên nói thế nào khi nghe máy, tiếng chuông cứ đổ dồn dập, nó định nhấc máy thì chiếc điện thoại không cánh  mà bay ra khỏi tay nó. Nam Phong giựt điện thoại rồi quăng cái vèo ra ngoài đừng, nó nhìn theo mà há hốc mồm miệng, điên tiếc lên quát.

-- ANH LÀM GÌ VẬY … DỪNG XE LẠI.

Nam Phong vẫn tư thế ung dung kiêu kì đó làm nó sôi máu, trời ạ!! Nhìn anh ta tỏ vẻ không có gì mà nó trào máu họng.

Việt Anh  đang lái xe mà cũng bị sức la của nó ảnh hưởng tai lái loạng choạng, nói đùa vài câu.

-Cô vặn cái loa xuống giùm tôi, điếc tai quá!! Chúng tôi không giết cô đâu mà sợ… nếu còn nói nhiều không chừng chúng tôi cắt cái lưỡi của cô trước đó, cô  mà làm Nam Phong nỗi cáu coi trừng khó giữ được mang đó.

Câu nói đó làm nó hoảng hồn, ai chứ Nam Phong thì có thể lắm không chừng anh ta còn còn… nghĩ điều gì đen tối nó lấy tay che phần trên, Việt Anh nhìn nó qua cửa kính mà phát cười.

-Mày lo lái xe cho tao nhờ,---  Nam Phong trợn mắt.

-AAAAAAAAAAAAAAAAA….. THẢ TÔI RA…RA….RA…--- Nó hét in ỏi, thậtt sự cái âm thanh khủng khiếp phát ra từ miệng nó rất đáng sợ, Nam Phong phải lấy tay che cái tai yêu quý của mình, chỉ tội Việt Anh đang lái xe nên phải chịu hết sức công phá của nó.

-Cô câm cho tôi.--- Nam Phong nhào qua bịch miệng nó lại. Nó giẫy giụa, rồi ho sặt sụa nhìn Nam Phong.

-Thật ra anh muốn gì?—Nó nhăn mặt nhó mài

- Tôi muốn cô hợp tác làm bạn gái hờ của tôi tối nay.--- Nam Phong ôn tồn

-Anh điên à? Anh tưởng tôi đồng ý, không đời nào?—Nó nghiêng người một bên nói quả quyết.

-Buổi tiệc tối nay rất quan trọng, tôi cần bản hợp đồng làm ăn này, 800 ngàn công nhân trong công ty phải trông chờ vào cô, nên cô không có quyền lựa chọn ngoài việc làm theo lời tôi.—Nam Phong lại đi sài cái chiêu ép người cũ kĩ đó, với ai chứ với nó thì khá là dễ dụ,

-Chẳng liên quan gì tôi, tôi chẳng có lợi nhuận gì cả, mất mớ gì tôi quan tâm.—Nó cứng gắng bảo vệ bản thân không muốn mình thiệt thòi vì dù có đồng ý thì nó nào có lợi trong chuyện này, nhưng sao nó thấy cắn rứt lương tâm quá đi, nó thờ người suy nghĩ gì đó, Nam Phong biết được nó đang chần trừ nên tiếc tới đã kích nó.

-Tôi cũng hết cách nếu cô không đồng ý cũng không sao, chỉ tội cho bọn họ phải mất việc làm ,không biết bọn họ sẽ nuôi gia đình và sống làm sao nữa.—Nam Phong thở dài như nuối tiếc điều gì đó, anh giả vờ khóc lóc kể nể, Việt Anh chề môi nhìn anh bạn của mình mà khâm phục sự diễn suất tài ba của Nam Phong.

Chiếc xe dừng ở một shop hàng lớn, Nam Phong bước xuống xe, dù nó không nói có đồng ý cùng anh đi không nhưng theo tình hình này thì nó đang bất đầu lung lay ý nghỉ. Đưa nó vào thay đồ, Nam Phong cũng khoác cho mình bộ vec đen óng ánh, hàng cao cấp thiết kế dành riêng cho anh,trông anh rất toa nhã, bảnh bao lại đẹp trai làm bao cô nhân viên trong tiệm phải bối rối ngắm nhìn. Một lúc lâu nó bước ra, không khác gì một cô công chúa kiêu sa, lộng lẫy trong bộ váy ngắn màu hồng phấn, tóc xõa dài hơi uốn cong, trang điểm nhẹ không quá đậm như những cô gái khác, Nam Phong nhìn nó ngây dại, thật sự rất đẹp đẹp đến nỗi hút hồn người ta, Việt Anh cũng đớ người nhìn, hồn phiêu phách tán, Nó đi ngang qua hai người họ, lấy tay quơ quơ vài cái Việt Anh và Nam Phong mới chịu tỉnh mọng

-Tôi biết tôi đẹp rồi, nên không cần nhìn như vậy.-- Nó lắc đầu chắc lưỡi tự khen mình,nó đi một mạch ra xe trước, hai anh chàng hết nhìn nhau.lại đớ ra nhìn nó.

Rồi bọn họ cùng nhau đi đến bữa tiệc.

Nó thật không muốn đi chút nào nhưng không muốn nhìn người khác phải đau lòng vì mất việc, vậy nên lương tâm bồ tác của nó nỗi dậy giúp đỡ người khốn khó, nhưng suy đi nghĩ lại nó thấy không hài lòng, nếu làm việc tốt thì phải có thưởng, đằng này chẳng có cái gì ,vậy thì đành ác một ngày đày đọa Nam Phong cho hả dạ

.

7h tối.

Nó và Nam Phong có mặt bên ngoài bữa tiệc, chưa đi vào mà  bên ngoài nó đã giở trò tinh quái, nó đi hai hàng trong khi mặt váy , tay quơ loạn xạ nhìn nó không khác gì con khỉ xổng chuồng, Nam Phong chau mài nhìn con khỉ không biết điều, mới ở ngoài cửa thôi nhìn bộ dạng của nó thế này anh còn phải xấu hổ muốn tìm cái hang để chui vào, nếu ở trong bửa tiệc mặt anh không biết phải để đâu cho hết.

Gia Tuấn nhìn trò của nó không khỏi phì cười, Nam phong đụng phải đối thủ rồi đây. 

-Cô đàng hoàng chút đi, nhìn cô tôi còn tưởng con khỉ già xổng chuồng nói chi người khác..mất mặc quá.—hai hàng long mi Nam Phong chau lại khó chịu nhìn bộ dạng nó.

-Mất mặt thì đừng tìm tôi giả bạn gái anh… muốn tôi đàng hoàng chứ gì? được thôi.

Nói rồi nó đổi tư thế không làm trò khỉ nữa, hai tay dang ra, bước rộng háng nó đứng như tượng đá không nhút nhích, đi theo Nam Phong đến đây chớ tâm gan nó không chịu, muốn chọc tức anh ta chơi, dù gì cũng không có lợi nên kiếm chuyện cho vui ấy mà.

Nam Phong vòng tay qua eo nó, ôm nó nhưng nó cứng như đá, anh nhấc nó lên nhưng nó như cái cây mọc cả gễ ở đây không tài nào nhấc nổi, toát cả mồ môi mà thu về chỉ là cái tượng chết đứng anh bực bội

-Cô chơi thế đủ rồi đó? Muốn gì cô nói đi, tôi chẳng có thời gian ở đây điên với cô.---Đã hơn 7h rồi mà Nam Phong vẫn còn bên ngoài chơi trò với nó thật là anh tức muốn chết mà không làm gì được, đành phải nhẫn nhịn nó, đành dùng lời ngon tiếng ngọt.

- Tiểu thư, mong cô đừng phá nữa,.. nếu cô chịu yên làm giả bạn gái tôi, cô muốn tôi làm gì cũng được,-- Nam Phong xuống nước xin nó, nếu còn ở đây lôi thôi  với nó chắc tới sáng quá.

Nghe Nam Phong nói cô muốn gì anh ta cũng được, cô thu cái bộ dạng  của mình về mĩm cười, chớp mắt vài cái.

-Không quậy  thì không quậy.—Nó nghênh mặt đắt ý.

Nam Phong tức là ngay lúc này anh không thể nhào tới làm gì nó.Việt Anh nhìn hai người họ mà cứ tưởng đang nhìn mấy đứa con nít đang cải nhau, Buồn miệng nói.

-Hai người có thể gia tăng tình cảm chút được không? Nhìn hai người chẳng giống người đang yêu gì cả, giống hai đứa con nít hơn thì phải?

Nam Phong và nó trừng mắt lớn nhìn Việt Anh đồng thanh quát.

-cái gì mà gia tăng tình cảm.

thấy mình hơi nhiều chuyện Việt Anh cười rồi bước đi trước,chọc giận một người thì không sao mà đằng này là tới hai người ,nên chuồn trước sẽ tốt hơn.

Chương 64: Âm mưu trong bữa tiệc

  Khi học được cách "Chấp Nhận"

Là lúc ''Cảm Xúc'' bắt đầu nhạt...!

...Và ...

Thất lạc luôn cả ''Niềm tin''

Âm hư của bữa tiệc ngày càng trở nên náo nhiệt,bên trong khá là đông đút tấp nập người cùng với những đôi cách ăn mặc khá gợi cảm của các cô gái và những ánh đèn mập mờ long lánh càng tôn thêm sức hấp dẫn, thêm vào đó là  khúc nhạc nhẹ nhàng làm cho con người ta muốn bức phá, nhảy khỏi cái rào cản của khép nép. Cả phòng im bặt khi trông thấy mĩ nam  Nam Phong ai cũng phải thèm thuồng đi cùng một cô gái khá xinh, họ dính nhau như hai cái nam châm, đi đến đâu ai cũng hò hét, ngó nhìn bằng cặp mắt hình trái tim, họ ranh tị với nó. Những người đàn ông thì nhìn nó thèm đến nỗi chảy cả nước dải với vẻ đẹp sắc nước đổ thùng của nó, đôi môi Nam Phong khẻ nhếch lên thành một đường cong khinh bỉ khi anh nhìn thấy một rả đưa tay lên miệng quẹt quẹt, anh siết chặt cái ôm ở eo nó như muốn thể hiện nó là của anh mãi mãi là người con gái của Nam Phong anh, người khác đừng hồng mơ tưởng đến. Cảm nhận được sự khác biệt lẫn nhiệt độ lành lạnh ở bàn tay người phụ nữ bên cạnh anh diễu cợt.

-Nếu thấy sợ thì ôm chặt tôi vào.. tôi không lấy tiền đâu mà lo.

Nó liếc xéo Nam Phong một cái, bữa tiệc lớn không phải là nó chưa từng đến, làm sao có khái niệm gọi là sợ hãi hay lạ lẫm được. chỉ là đi với tên khốn Nam Phong nên nó cảm thấy thế.

Bữa tiệc diễn ra như bình thường, từ khi bước vào trong nó toàn bị Nam Phong kéo đi, không có một chút nào tự do, ngay cả cái bụng cũng đánh trống tùng tùng, nó nhằn mãi, dùng mĩ nhân kế Nam Phong mới chịu buông tha cho nó, nó vừa đi thì ông Hùng đi đến lướt nhìn phía sau nó, ông vỗ vai con trai mình hài lòng nói:

-con đúng là không phụ lòng ta, nễ mặt ông già này mà đến.

-baba yên tâm, con sẽ không làm mất mặt Trần Nam đâu.---Nam Phong nói câu chắt nịch khiến ông Hùng yên tâm phần nào.

Nó thoát khỏi Nam Phong thì vui không tả nỗi, nhào đầu vào mớ thức ăn để đáp ứng nhu cầu của cái bụng, thấy hối hận vì đã nhận lời đến đây cùng với tên cà trớn đó, biết vậy nó đã ở nhà ngủ cho yên thân, nó chưởi rủa thầm Nam Phong, chợt nhớ đến Gia Tuấn nó phịu mặt,” không biết giờ này anh ấy đang làm gì? có giận nó không? Tất cả là tại hắn ta nên nó mới cắn rứt lương tâm thế này, sau khi về nó phải bắt Nam Phong thực hiện điều kiện của mình, nó muốn gì cũng được bắt hắn ta đứng ngoài trời một ngày hay trước mặt bàn dân thiên hạ  quỳ xuống gọi nó bằng chị cầu xin nó tha lỗi thì Nam Phong cũng không dám cãi lời” nó điên rồ cười ma mãnh, đang hạnh phúc với ý đồ đen tối của mình, một giọng nói dẻo lẹo cất lên làm cụt hứng.

-Con vịt xấu xí mà muốn trở thành thiên nga, thật nực cười.—Tiễu Mễ hừ lạnh một tiếng, giở giọng tiểu thư cao quý.

Nó quay lại, cố nặn ra nụ cười táp trả.

-Con vịt xấu xí thì làm sao, miễng được cùng hoàng tử sánh đôi bao người ngưỡng mộ thì dù là vịt hay gà cũng hạnh phúc, chỉ tội cho những người cứ tưởng mình là thiên nga nhưng phải thèm thuồng, ngước nhìn hoàng tử đi cùng một con vịt xấu xí.

-Mày…

Tiễu Mễ chưa nói hết câu thì nó đã tỏ vẻ xem thường quay cẳng đi, làm nhỏ mặt đỏ hơn cà vì tức giận.

-Tao sẽ không để mày được yên đâu Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc.

Con ác quỷ trong người Tiễu Mễ như bị khơi dậy, những ngón tay nắm chặc nhau muốn bật bật máu tươi ra ngoài.(Ngay cả họ và tên Tiễu Mễ cũng biết, vậy thì cô ta là ai? Mọi người từ từ mở cái màng che bí mật này nha).

(Thật ra nó che dấu thân phận để đi làm, không cho ai biết mình  tiểu thư nhà Nguyễn Hoàng, khi làm hồ sơ nó chỉ lấy đại một cái họ rồi gắn vào, tóm lại nó khai lí lịch toàn trên trời dưới đất chả đâu vào đâu cả.)

Một mình nó cô đơn giữa một rừng người mênh mông, muốn tìm Nam Phong mà không sao tìm được, vừa mệt lại bực mình nó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, không may vì bất cẩn va vào một chị phục vụ,nó không nhanh tay đỡ giùm chị phục vị đó khây li thì có lẽ đã làm loạn ở bữai tiệc rồi,  thở cái nhẹ nhàng bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, đi ra tới cửa thì bị Tiễu Mễ và bạn của Tiễu Mễ đâm trúng.(kiếm chuyện chớ đâu).

-Không có mắt sao?—Con nhỏ son môi lòe loẹt lên tiếng.

-Đã xấu mà còn gây sự chú ý?—Con nhỏ khác chảnh chọe nói, cứ như ả là người đẹp vậy á.

-Chị nói cho em biết, nếu chị có khuôn mặt dị dợn như cưng thì chị chả dám ra đường đâu, đã xấu thì đừng làm trò nỗi, mấy chị là mấy chị hiền thông cảm nên không trách chớ gặp người khác thì cưng không có đường sống đâu, nhớ nghe lời chị về nhà soi gương lại, đừng ra ngoài đường nữa, mất công làm bẩn xã hội.—Một con nhỏ nhìn rất tiễu thư, dịu dàng, nó trông rất quen mặt hình như con gái của đối tác làm ăn với ba nó, lúc trước ba nó thường hay kể lễ, bảo cô ta ngoan hiền, biết ăn nói khiếm nhã. Nó cười nữa miệng nhìn con nhỏ xứng chị với nó, thật sự rất kinh tởm loại người giả tạo, gặp lúc đổi gió.

Tiễu Mễ thì hài lòng lắm, cười thầm trong bụng “lần này có thể làm nhục được nó, với lại chuyện chưa chấm dứt ở đó đâu, cô phải làm cho nó không sao ngước mặt lên nhìn mọi người được, để xem tiểu thư Nguyễn Hoàng như nó có còn vênh váo, bám lấy Nam Phong của cô nữa không?”

-Các cô nói đủ rồi chứ? Thật sự tôi rất muốn xin lỗi nhưng có lẽ nói với mấy người vô học thì cũng chẳng ít gì, nói chi cho tốn nước bọt. ,Tôi đây xấu đâu nào bằng mấy chị đây xinh đẹp rạng rỡ nhờ công nghệ hiện đại, nhưng tôi lại được thiếu gia Nam Phong để ý đến, một hai đòi đưa tôi đến đây ấy chứ? Chứ tôi cũng không muốn vát mặt ra đây đâu, sợ làm bẩn mắt mấy người vô học.--- Nó chắt lưỡi, lời nói quá thâm độc, đối với loại người không xem ai ra gì như họ thì nó phải làm cho thấy, câu đầu thì khen tân bốc nhưng câu sao thì hàm ý đầy đủ, mong là bọn họ hiểu những gì nó nói.

-Mày… cả gan.--- Mấy con nhỏ tức điên, định nhào vào dạy nó một bài học nhưng tiễu Mễ giả vờ hiền lành ngăn lại.

-Thôi bỏ đi,,, ở đây nhiều người lắm đừng gây sự chú ý.

Tiễu Mễ dẫn mấy đứa bạn bỏ đi, không quên để lại cho nó cái cười khẩy, nó cũng không muốn hạ thấp bản thân vì mấy loại giả tạo, vô tư coi như gặp phải ma quỷ, mong không còn việc gì xảy ra nữa, nó thấy mệt lắm rồi, giờ chỉ muốn ngủ và ngủ thôi.

Một lúc lâu sao nó mới ra, tiếng nhạc lẫn tiếng nhộn nhịp của bữa tiệc tắt ngủm. Lại vang vọng một giọng nói khan khan của một ai đó, có vẻ là đã lớn tuổi.

-Tôi hỏi cô, chiếc nhẫn đâu.?—ông Kezin quát người phục vụ, mặt đầy sát khí, mọi người bu lấy kính mích cứ như đi xem hội.

-Tôi ……thật sự….. không biết… lúc nãy còn ở đây nhưng mà… --- Chị phục vụ nước mắt đầm đìa, câu nói mang chút sự run sợ, ấp úng, rất muốn có ai đó đến cứu giúp nhưng mọi người chỉ đứng nhìn không ai dám nói câu nào, vì họ có biết gì đâu mà lên tiếng.

--Tôi hỏi cô lần nữa… CHIẾC NHẪN ĐÂU?—thật là một con hổ giữ, gầm gầm muốn ăn thịt người, làm ai cũng hoảng hồn nói chi là chị phục vụ nhỏ bé đó.

-Tôi…. Tôi… không biết…  À lúc nãy…. Là chị ta,là chị ta va vào tôi, rồi sao đó không thấy chiếc nhẫn nữa.--- Chị phục vụ chỉ chỉ tay về phía nó, ai nấy đều trừng mắt nhìn, từ trên người chị phục vụ chuyển sang nó, ai cũng nhìn nó như một quái vật hành tinh.

Nó đơ toàn tập, không biết ăn phải cái gì mà xui không tả nỗi.

-Tôi không có lấy, lúc nãy chỉ là chị ta té tôi tốt bụng đỡ giùm thôi mà? --- những ánh mắt đáng sợ đó vẫn cứ nhìn nó không rời, từ nhỏ đến bây giờ nó chưa từng thấy sợ như hôm nay, sợ cái ánh mắt của người đời nhìn mình.

-Mọi người tin tôi đi? Tôi không có lấy?--- Nó bất đầu lúng túng.

Chẳng một ai nói câu nào, chẳng ai tin nó nói, không khí trong buổi tiệc trở nên khá ngột ngạt. Tiễu Mễ bước ra và bất đầu trâm thêm lửa, dậm thêm muối

-Nếu lấy thì cô đem ra đi, người phục vụ đó đã nói, là cô cố tình đụng vào và chiếc nhẫn ngay tức khắc biến mất, dù có cố gắng biện minh thì cũng vô ít.—Tiễu Mễ như một con hổ lấn đường, muốn dồn chết nó.

--Trong đám đông----

-Đó không phải Bảo Ngọc sao?—Thảo Anh trong đám đông nói nhỏ nhỏ đủ cho Minh Quân , Gia Tuấn, Phương Linh và Trọng Thiên nghe, mấy ánh nhìn bất đầu xa xâm.

-Sao lại thế được?—Trọng thiên.

-Làm sao là bảo ngọc.--- Phương Linh

- có nhìn lầm không?—Minh Quân

-Cô ấy làm sao lại có thể ở cái nơi này?—Gia Tuấn.

Bọn nó cố gắng không muốn tin vào đôi mắt mình, nhưng dù thế nào thì nó cũng là nó, là em gái của Minh Quân, là người Gia Tuấn yêu, là chị dâu hụt của Trọng thiên, là bạn thân của hai nhỏ. Sự việc trước mắt đều làm bọn nó ngớ ra, làm sao nó lại bị nghi can tội ăn cắp,  nó là tiểu thư Nguyễn Hoàng, một công ty lớn nhất Châu Á, làm sao có thể thế được, nhìn nó bị ức hiếp bọn nó rất bức xúc

----…..----

Tiễu mễ càng lúc càng thích thú với trò giết người của mình, hạnh phúc vì nhìn thấy nó bị trà đạp nhân cách, bị biết bao con mắt nhòm ngó bàn tán.

-Cô chính là kẻ ăn cắp, cô mau đưa ra đây đi, nhanh lên?—Tiễu Mễ tiến một bước nó lùi một bước, khóe mắt nó rất đắng, nhìn hết những ánh mắt đang ngó mình, thấy kinh tởm, đáng sợ, rất giả mang.

Nó muốn hét lênlà mình không có lấy, nó muốn nói ra thân phận của mình, nói cho họ biết mình là ai, mình không có động cơ gì lấy chiếc nhẫn, những lời ấy chẳng thể thốt lên khi cổ họng nó cứng đờ. Thấy nó yếu thế, Tiễu Mễ càng không thể buông tha cho nó, muốn nhìn thấy nó mất mặt, sau này không dám ngó đầu lên.

-Kẻ ăn cắp,,cô chính là kẻ cắp.

“Rầm..Rầm”Tiếng chén đĩa mỏng manh rơi trên nền gạch vỡ tung. Nó lùi mà không để ý nên đụng phải bàn thức ăn, bao nhiêu là thức ăn nước uống rơi hết lên người nó, cảm thấy vô cùng xấu hổ, tuổi thân đáng lẽ ra bây giờ nó phải mạnh mẽ để người khác không dẫm đạp lên mình, nhưng thứ chất lỏng mầm mặn cứ tuôn ra, rơi lên đôi bàn tay của nó, nó nắm chặt khăn chải bàn, người nó nghĩ tới bây giờ là Thiên Kỳ,” không phải anh từng hứa bảo vệ em sao? Tất cả đều là giả dối”.

Minh Quân và Gia Tuấn đang tức giận làm sao có thể nhìn nó bị người ta dồn ép, ức hiếp đến như vậy? Minh Quân và Gia Tuấn định bước lên giải vây giùm cho nó, nói cho mọi người biết nó là ai, sao có thể tham lam với một chiếc nhẫn không đáng bao nhiêu.

Đôi chân Minh Quân và Gia Tuấn chùng bước khi nghe thấy một tiếng nói phát ra từ trong đám đông.

-Chiếc nhẫn là do tôi lấy.

Sau bao ngày mưa, vẫn chưa tìm thấy nắng

Và sau bao cố gắng, thứ nhận lại được vẫn là những nỗi đau

Chương 65: Âm Mưu trong bữa tiệc P2

  Đáng thương nhất ko phải là ko có người yêu....mà là rơi vào 1 mối quan hệ ko rõ ràng....

Cả đám người cùng dẹt ra hai bên nhường đường cho Nam Phong đi, tiếng xì xầm lớn nhỏ bất đầu nỗi như cồn, Nam Phong bước đến đỡ nó lên, cõi áo khoác mặc vào cho nó, Nó rưng rưng nước mắt, nhìn Nam Phong tha thiết, nó biết Nam Phong không có lấy, nó biết anh đang cố tình giúp nó, vậy há ra là anh không tin nó rồi?

-Anh tin tôi đi,, tôi thật sự không có làm, Anh tin tôi chứ?—nó nói lí nhí, khóe mắt cay cay, không hiểu sao nó lại cần câu trả lời của Nam Phong đến vậy? chỉ cần Nam Phong nói tin nó, còn người khác nói sao nó bất cần chỉ cần niềm tin của ai đó.

-Cô bớt nói đi, muốn mất mặt ở đây à? Tin hay không chuyển đó không quan trọng, quan trọng bây giờ là làm sao dẹp yên hậu quả cô gây ra.

Câu nói đó như con dao hai lưỡi cắt sâu vào  bên ngực trái của nó, nơi trái tim đầy vết sẹo đang rơi những giọt lệ, nếu người trước mặt nó là Thiên Kỳ hay Gia Tuấn thì anh ấy sẽ tin nó vô điều kiện nhưng….

Nhìn nó một chút Nam Phong lạnh lùng nắm tay nó quay về đám đông, lặp lại câu nói một cách bực mình.

-Nhẫn là do tôi lấy, không liên quan gì tới cô ấy.

Đáp lại đó chỉ là những ánh mắt và tiếng xì xào to nhỏ, Nam Phong cũng đoán trước được mọi người sẽ không tin người như anh lại đi lấy một chiếc nhẫn nhỏ bé như vậy. Nói bằng lời thì chỉ càng làm thêm rối tung, vì cái họ muốn là hành động. Nam Phong hết cách đành phải chứng minh cho họ thấy, Nam Phong kéo nó lại gần áp lên bờ môi rung rẫy kia một nụ hôn nóng bỏng, nó bị cưỡng hôn táo báo trước một đám đông, muốn đẩy Nam Phong ra nhưng không sao làm được khi Nam Phong càng kiềm chặt hơn. Hành động quá trắng trợn đó làm hầu như mọi người trong bữa tiệc phải bịch miệng lại, họ cứ tưởng mình đang đi xem phim kia kia chứ không phải ở nơi tế nhị nữa. Nhiều người không chịu được mà hò hét cổ vũ, rất ngưỡng mộ về hành động mãnh liệt đó. Trong khi họ nghĩ nó hạnh phúc vì có người bạn trai như Nam Phong thì có ai nhìn thấy được những giọt nước mắt pha lê vô màu kia rơi không? Khác với tâm trạng uất ức của nó, Nam Phong thấy mình càng hôn càng có cảm giác chiếm hữu, thân thể không kìm được dần thay đổi nhiệt độ, nóng đến nỗi muốn bức phá tại nơi này nhưng hoàn cảnh chỉ có thể cho anh cái giới hạn bé nhỏ này thôi. Nó cũng cảm nhận được sức nóng trên thân thể Nam Phong, nhận thấy được Nam Phong đang kéo mạnh nó chà sát vào người anh, nước mắt nó cứ thế mà đẫm khóe mi, nó tuổi thân khóc trong suy nghĩ” Được rồi, dừng lại đi. Làm ơn dừng lại đi, ai đó giúp tôi với, Thiên Kỳ anh ở đâu giúp em với” Nó như không còn không khí để thở, đôi mắt có vẻ như muốn nhắm lại, nhận thấy được điều bất ổn về nó Nam Phong không đành lòng nhưng vẫn phải bỏ bờ môi kia ra. Như sống đi chết lại, như vớ phải vàng bạc đá quý nó điên cuồng hít lấy hít để không khí, Nam Phong ôm lấy nó để nó tựa vào vai anh cho thoải mái, Nam Phong hướng về phía ông Kezin ôn tồn nói:

-Thật tình xin lỗi ông Kezin, chiếc nhẫn là do tôi lấy, cô ấy không hề liên quan đến chuyện này, chỉ vì tôi thích chiếc nhẫn đó, lại nghe được ý nghĩa thiêng liêng của nó nên tôi không cầm lòng được mà lấy đi để tặng cho người mà tôi yêu,thể hiện sự thật lòng của tôi dành cho cô ấy, và muốn lấy đó làm kĩ vật định tình cho chúng tôi. Xin lỗi  vì sự ít kĩ của bản thân mà tạo nên sự hiểu lầm không đáng có này mong mọi người thông cảm.

Những ánh mắt bất đầu dịu lại sao lời lẽ giải thích của Nam Phong thay vào đó là những ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ. Ông Kezin mĩm cười đi về phía nó và Nam Phong nhìn hết nó rồi nhìn Nam Phong, Ông Kezin lấy tay nó đặt vào tay Nam Phong giọng nói rất hạnh phúc.

-Tôi mới là người cảm ơn hai cô cậu, nhờ hai người mà tôi biết được tình yêu mãnh liệt như thế nào, Có thể vì người mình yêu làm tất cả việc gì? hy sinh tất cả, Dù việc đó sai trái cỡ nào,chỉ cần người mình yêu hạnh phúc tất cả đều rất đáng. Thấy hai người tôi như nhìn thấy lại thời trai trẻ của mình vậy? Hai người làm tôi rất hài lòng, chiếc nhẫn này tôi tặng cho hai người thay cho lời chúc phúc.

-Cảm ơn ông Kezin, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc.—Nam Phong  ôm lấy bã vai nó kiềm chặt khẳng đinh cho ông kezin thấy điều đó.

Sự xấu hổ, gây rứt, có lỗi bao vây lấy nó, nếu sao này nó và Nam Phong lộ tẩy ra mọi chuyện, họ không có thứ tình cảm như mọi người hằng mơ ước thì mọi người sẽ phản ứng như thế nào. Mắt nó bắt đầu nhòa đi, không biết phải đối mặt với chuyện điên rồ này ra sao, lướt nhẹ vào không trung mắt nó dừng hẳng trên người của Gia Tuấn, Đôi mắt Gia Tuấn nhìn nó chằm chằm, nó thấy được sự hụt hẫng, đau đớn và trách cứ từ đôi mắt kia, nó cũng không biết nên làm sao để giải thích với Gia Tuấn, làm sao để không khiến Gia Tuấn phải đau, nó cúi gầm mặt không dám ngẩn lên, Nam Phong lay lay vai nó nói nhỏ.

-Vợ… em không khỏe sao? Anh xin lỗi vì làm em bị hiểu lầm—Nam Phong cố tình mật ngọt trước mặt ông Kezin.

-Em…em… không sao, chỉ hơi mệt—nó cố nặn ra chút nụ cười vì ông Kezin vẫn đứng đó nhìn bọn họ.

-Cậu đưa cô bé về đi, chắc cô bé hoảng lắm rồi? Mọi chuyện ở đây cứ để tôi lo.—Ông Kezin nhìn sắc mặt tái nhợt của nó, hối Nam Phong.

-Vậy chúng tôi về trước.—Nam Phong cũng mĩm cười, nó thì gật đầu một cái rồi cả hai ra khỏi bữa tiệc.

Thở dài là cách để kìm nén cảm xúc

Để ngưng lại những giọt nước mắt sắp rơi


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .